Nhà thơ Nguyễn Ngọc Phú sinh năm 1959 tại làng biển Kim Đôi - Hà Tĩnh, tốt nghiệp ngành kỹ sư xe máy Học viện Kỹ thuật quân sự và Trường Viết văn Nguyễn Du khoá 5. Hiện là Tổng biên tập tạp chí Hồng Lĩnh thuộc Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Hà Tĩnh. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Hội Người đi biển xin giới thiệu chùm thơ của anh.
Nhà thơ Nguyễn Ngọc Phú trong một chuyến đi thực tế
Tác phẩm đã xuất bản:
Đã in 4 tập thơ và trường ca, 2 tập văn xuôi, 1 tập thơ chọn - lời bình.
Giải thưởng văn học:
- Gải thưởng cuộc thi thơ tuần báo Văn Nghệ năm 1995
- Giải thưởng Ủy ban toàn quốc các Hội VHNT Việt Nam năm 1998
- Giải thưởng văn học thiếu nhi của Hội Nhà văn Việt Nam và Quỹ nhi đồng LHQ UNICEF năm 2002
- Giải nhất cuộc thi “Thơ ca và nguồn cội” năm 2007
- Giải nhì cuộc thi thơ “Đây biển Việt Nam” năm 2011
- Giải A Giải thưởng Văn học Nguyễn Du năm 2005 và 2010;
- Giải Nhì cuộc vận động sáng tác văn học về giao thông vận tải, năm 2015.
NGUYỄN NGỌC PHÚ
Ở PHÍA CUỐI CHÂN TRỜI
Tà áo chiều tuột chiếc khuy cuối cùng
thả đêm về bọc gấm
Tôi lang thang cùng vỏ ốc, tù và
Mẹ gọi tôi về khi vạt nắng cuối ngày khép
mảnh buồm không nếp gấp
Những nấm mộ san hô không còn người đến đắp
Tôi nhặt nhánh xương gầy treo trước cửa hoàng hôn...
Tôi tai tái giữa ngày nước bạc
Gió vò mây
nắng vò mẹ thêm gầy
Tôi kịp lợp cánh diều bằng đôi mang của cá
Ở phía cuối chân trời
Đôi mang cá đêm đêm về nức nở
Lén thả vào tôi chút bong bóng cuối ngày.
THIẾU PHỤ (I)
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủ
Trăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Chiếc cúc áo trễ tràng, đêm còn hằn nếp gấp
Họ chải tóc hay họ chải cát
Móng tay họ như những chiếc vảy cá
gỡ những chiếc mắt lưới rối bời
Những thiếu phụ neo con thuyền của chồng mình
vào bốn góc nhà bồng bềnh nhịp võng
Ngày lấp đầy sóng
Chiều lấp đầy mây
Mây vụn thành tro bếp
Sóng vỡ dưới rãnh cày
Những thiếu phụ đêm chong đèn trước gió
Họ che chắn cho chồng
Đèn chong chong đời họ
Gom nhặt về mình từng mảnh vỡ
Dấu bàn chân bấm võng bóng mình...
UỐNG RƯỢU VỚI ÔNG GIÀ MIỀN BIỂN
Này chú, ta làm thêm chén nữa
Mấy khi rồng lại đến nhà tôm
Ông nghiêng ngả, con thuyền say nghiêng ngả
Ngấm hơi men, sóng nước bỗng có hồn
Chú xem: hai bàn tay sứt sẹo
Cả đời ta tung lưới quăng chài
Ta đánh cá hay ta đánh bạc
Biển như người hay trở mặt, lật tay
Bão tố ư? Lão vặn lưng cuồn cuộn
Ta coi như là muối bỏ biển thôi
Ta chỉ sợ khi trời yên biển lặng
Một mình ta neo lại phía bên trời
Con cá chết cũng vì nước đó
Như con chim dính nhựa trên cành
Mấy hôm nay trong người khó ở
Chắc mai là ngày nước trở, nước sinh
Nào nâng chén! Tôi quay sang lão
Lão đã gối lên bánh lái ngáy khò
Bàn chân duỗi đạp vào đống lưới
Vảy cá còn lấp lánh lớp da khô...